SINH VIÊN ĐỌC BÀI & LÀM MỘT SỐ BÀI TẬP SAU:
- Giới thiệu trình độ văn hóa của VS Patrick, VS Danka.
- Những việc của họ đã làm để sống tự lập.
- Những việc họ đã làm để nâng kỹ năng võ thuật.
- Họ đã dạy Vovinam ở những nước nào ?
- Những việc khác họ đã làm cho sự nghiệp Vovinam - Việt Võ Đạo.
- Viết bài giới thiệu về mỗi người trong 50 chữ (về võ nghiệp, tình yêu, hôn nhân).
- Đưa ra 1 câu hỏi sau khi đọc bài này.
Chỉ trong 4 năm theo học võ, ông đã dự 2 giải vô địch châu Âu, 3 giải vô địch quốc gia (Pháp). Năm
1981, chính thức làm phụ tá huấn luyện viên cho võ sư Nguyen Bernard, ở
thành phố Lavalette. Võ sư Nguyen Bernard có cha người
Việt, mẹ gốc Đức, là một trong tám người thân cận nhất của thầy Phạm Xuân Tòng (Chưởng môn Quán Khí Đạo).
Năm 1978, Patrick lần đầu đến quần đảo Canary nằm ở bờ đông Đại Tây Dương . Canary là quần đảo của châu Phi về mặt địa lý, nhưng thuộc lãnh thổ Tây Ban
Nha, cách thủ đô Madrid 3.500 km đường chim bay. Đời sống trên đảo là sự pha trộn
của nhiều bản sắc khác nhau. Patrick sống bằng nghề thông dịch viên kinh tế, chuyên dịch 3 thứ tiếng Tây Ban
Nha, Anh và Pháp. Chiều chiều, Patrick thường thả bộ dọc
bãi biển thả hồn theo tiếng sóng, nghĩ suy về lời trách mắng của mẹ: "Có
bao giờ con làm theo lời mẹ chưa?". Chọn con đường đi riêng của mình, anh
thấy cuộc sống tự do hơn và hợp với "máu" phiêu lưu nhiễm vào anh từ
thuở bé. Điều may mắn là ở nơi tưởng như tận cùng này, bất ngờ Patrick gặp
Olivier Godefroid, một võ sư hoàng đai tam đẳng Vovinam. Là học trò của võ sư
Võ Tân Tiến ở Bỉ, Olivier đã ra sống tại đảo và dạy Vovinam từ năm 1985. Cả hai
quyết định lập một nhóm cùng tập và biểu diễn võ thuật chuyên nghiệp. Có một huấn
luyện viên Taekwondo tên Carlos cũng xin gia nhập.
Vậy là từ đây "như cá gặp nước",
Patrick tìm lại được môi trường hoạt động của mình. Các buổi biểu diễn đã gây
tiếng vang và lôi kéo nhiều người đến xin học võ. "Thật ra cũng do Patrick
vốn là dân học kinh tế trước khi chuyển qua chuyên ngành ngôn ngữ, nên biết
cách tổ chức, phối hợp với các phương thức quảng cáo khéo léo, làm cho nhiều
người thích võ hơn các môn thể thao khác". Lời bộc bạch chân tình của anh
còn cho thấy một khía cạnh may mắn khác, là vùng đảo vẫn còn là miền đất trống
(dù Olivier đã dạy trước đó) không có tổ chức võ thuật nào. Hạt giống gieo vào
đất màu nhanh chóng mọc mầm và sớm đâm chồi nẩy lộc. Patrick mạo hiểm bỏ nghề,
chuyển sang dạy võ chuyên nghiệp. Thời gian này Patrick hoàn toàn bù đầu vào
võ, dạy quần quật một tuần 54 tiếng. Anh dạy cùng lúc 4 môn: Vovinam, Kick
boxing, Qwan ki do, Võ tự do cho lực lượng cảnh sát.
Bắt đầu từ con số khiêm tốn với vỏn
vẹn 6 học trò, đến năm 1992 riêng Patrick đã có 1.400 môn sinh, dàn trải ở 4
câu lạc bộ trường học và 3 câu lạc bộ thể thao. Với đội ngũ 14 huấn luyện viên
phụ tá đã qua đào tạo và dày dạn kinh nghiệm, Patrick có thể yên tâm để cho học
trò tự do phát triển. Thành công đã không níu giữ được chân anh, và một bầu trời
xa hơn đang vẫy gọi. Dấu ấn Bắc Phi Khát vọng đi vòng quanh thế giới nung nấu
con tim anh.
Để chuẩn bị cho bước đi xa này
anh thường xuyên liên lạc với các đồng môn ở các nước và báo cho họ những dự định
của mình. Anh nhận được sự đồng cảm chia sẻ và cả sự phản đối. Không gì ngăn cản
được bước chân anh, mục tiêu lần này anh nhắm tới là Marôc, một quốc gia thuộc
vùng Bắc Phi. Chuyến bay đầu tiên hạ cánh xuống Casablanca trong cái nóng oi nồng.
Cũng cần phải biết về chuyến hành trình mà Patrick đi qua. Thông thường từ
Tenerife - thủ phủ của Canary phải bay loại máy bay lớn về Tây Ban Nha, từ đây
quay ngược lại Marôc, rất đắt tiền và nhiều tốn kém. Là một võ sư đang đi xiển
dương võ đạo, Patrick không cho phép mình xài sang. Anh chọn con đường tắt là
đi loại máy bay nhỏ không có áo phao, không có bảo hiểm, rất sợ mất mạng khi phải
rơi xuống biển, bay thẳng tới thủ đô Marôc. Nơi đây có một bạn đồng môn rất chí
cốt với Patrick tên là Hassan Abillat. Hassan là người Arập, học trò cũ thầy Phạm
Xuân Tòng. Cả hai quen nhau tại Pháp từ năm 1981 qua những lớp đặc huấn tổ chức
ở thành phố Toulon. Gặp nhau chưa kịp vui mừng, Hassan đã bày tỏ: "Nếu
quay lại Vovinam thì dứt khoát phải theo Việt Nam thôi, như thế mới đúng gốc và
không sợ tranh chấp sau này".
Do lâu ngày bỏ tập, Hassan gần
như quên hết bài bản, buộc phải ôn và tập lại từ đầu dưới sự hướng dẫn của
Patrick. Cũng áp dụng những chiêu thức cũ, Patrick và Hassan cùng kết hợp biểu
diễn võ thuật tại các câu lạc bộ thể thao, ở các thành phố nhỏ như Kenitra,
Rabat, Tanger, Fez. Hassan Abillat làm trong ngành cảnh sát. Anh có người bạn
tên Mohammed Machkour là cận vệ nhà vua Hassan II. Mang 4 đẳng Judo, có hai
cánh tay rất to và cứng như gọng thép, Mohammet từng hạ đo ván không biết bao
nhiêu địch thủ. Thế nhưng chỉ qua một vài đòn kỹ thuật giao hữu, Mohammet đã
chân thành nói: "Đây mới đúng là môn võ tôi đi tìm suốt đời". Với
"sếp" Said Skakri, một nhân vật quan trọng trong ngành cảnh sát, thì
khó thuyết phục hơn. Vóc người to lớn nặng 110 kg và cao 1,95m, ông cũng là tay
võ nghệ giỏi và có nhiều kinh nghiệm thi đấu. Ông đòi mặc võ phục vào thi đấu
"thử", và Patrick buộc phải chứng minh cho ông thấy kỹ thuật Vovinam
có hiệu quả như thế nào.
Bị hoàn toàn thuyết phục, "sếp"
tuyên bố: "Bây giờ tôi sẽ tập Vovinam". Đến năm 2002, ông Said Skakri
làm Chủ tịch Hiệp hội Vovinam Marôc. Câu lạc bộ Vovinam đầu tiên mở tại thành
phố Kenitra cũng là quê nhà của Hassan. Ngày khai trương cũng chỉ có lèo tèo 8
môn sinh. Nhờ tiếng lành đồn xa, các "telephone arabe" - máy điện thoại
truyền miệng Arập, đã nhanh chóng thông tin, mấy ngày sau đã có nhiều người kéo
đến ghi danh theo học. Thừa thắng xông lên, Patrick xúc tiến thành lập các câu
lạc bộ ở Fez và một số thành phố khác. Một cuốn phim giới thiệu về lịch sử và kỹ
thuật đặc thù của Vovinam cũng được quay rất công phu với lời giới thiệu bằng
tiếng Anh đã được nhân bản và phát hành rộng rãi, có tác dụng "quảng
cáo" rất lớn.
Tuy Vovinam phát triển không mạnh
ở Marôc như ý đồ mong muốn, nhưng lại có chiều sâu và nền móng ban đầu để xây dựng
một phong trào vững chắc hơn. Patrick không hài lòng với những gì làm được. Dù
thành hay bại, cái "nghiệp" dạy võ cũng chất chứa trong nó những kỷ
niệm vui buồn, và anh kể một kỷ niệm vui. "Lần đầu tiên đến Marôc, Patrick
là hành khách "hạng" Tây ba lô. Đến năm 2002, khi Vovinam được công
nhận chính thức, được nhiều báo chí đưa tin, khi qua cửa khẩu sân bay không cần
trình hộ chiếu, còn được mời đi cửa VIP, có 20 môn sinh là cảnh sát đem xe
Mercedes ra tận sân bay đưa rước...". Nói đến đây Patrick nở một nụ cười
thật tươi!
Patrick (phải) với VS. Chưởng môn Lê Sáng.
Học
Vovinam mà không biết đất nước và con người Việt Nam kể như chỉ mới hiểu một
nửa. Suy nghĩ này đeo đẳng trong tâm trí Patrick nhiều năm liền. Đến Việt Nam
và tìm cách thâm nhập vào làng võ, học theo đúng gốc để nắm hết sự uyên bác của
tinh thần văn hóa phương Đông là "giấc mơ" lớn trong đời Patrick.
Cơ may đã tới khi lần đầu có một phái
đoàn võ thuật nhiều nước châu Âu đến Việt Nam giao lưu và biểu diễn. Patrick
được mời tham gia và được xếp vào thành viên của Tây Ban Nha, vì anh sống và
làm việc ở nước này. Đặt chân lên mảnh đất Việt Nam, Patrick vừa vui mừng vừa
bỡ ngỡ. Ở đất nước đang nắng chang chang chợt bất ngờ mưa ào ào xối xả, có một
cái gì thân thương và đáng yêu. Anh thấy con người Việt Nam hiền hòa, đời sống
hết sức bình yên. "Điều đó khác với những gì tôi nghĩ. Tìm hiểu đất nước
Việt Nam qua sử sách, tôi thấy đất nước các bạn đi qua bao nhiêu cuộc chiến
tranh. Chắc tính cách người Việt cũng dữ dằn lắm" - nói rồi Patrick đưa
tay nhẩm đếm những vị anh hùng: Bà Trưng, Bà Triệu, Ngô Quyền, Lý Thường Kiệt,
Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung... Cao hứng, Patrick đọc luôn mấy trích đoạn
“Hịch tướng sĩ", và "Bình Ngô đại cáo" bằng tiếng Việt.
Từ chuyến đi này, Patrick được tiếp xúc với võ sư Nguyễn Văn
Chiếu, người có thẩm quyền của môn Vovinam. Cuộc gặp gỡ này đã củng cố thêm
định hướng của anh. Patrick quyết định qua Việt Nam thường xuyên để tiếp tục
học nâng cao và đào sâu hơn vào sự tinh túy của Vovinam. Và anh đi lại như con
thoi tới Việt Nam, khi thì ở lại một vài tháng, có khi ở lại hơn nửa năm trời.
Cách học của Patrick cũng rất lạ, đó là ý chí muốn vươn lên đỉnh cao nên trong
các buổi tập bao giờ anh cũng cố gắng làm mạnh hơn, cao hơn, nhanh hơn, và phải
hỏi kỹ để hiểu rõ kỹ thuật và ý nghĩa sâu xa đến tận cùng. Nhờ vậy anh tiến bộ
rất nhanh. Hầu như Patrick không bỏ buổi tập nào, có những động tác tưởng như
tầm thường, nhờ tập đi tập lại cả ngàn lần, chợt "ngộ" ra sự vi diệu
của nó. Lúc ấy người đẫm mồ hôi nhưng trong lòng anh tràn ngập niềm vui sướng
lạ lùng.
Có người hỏi: Đi khắp nơi như vậy Patrick sống bằng gì? Anh
không ngại ngùng cho biết, hằng tháng các câu lạc bộ võ thuật tại Tây Ban Nha
do học trò anh quản lý vẫn đóng một khoản tiền tượng trưng nào đó cho thầy.
Ngoài ra nếu đến nơi nào thời gian ở lại hơi lâu, anh thường liên hệ với các
trung tâm dạy ngoại ngữ để xin dạy tiếng Pháp hoặc tiếng Anh. Thù lao tuy không
nhiều nhưng cũng đủ chi phí cho chi tiêu, sinh hoạt. Cách dạy ngoại ngữ của anh
cũng khác người, đó là việc áp dụng phương pháp huấn luyện võ thuật vào dạy
ngôn ngữ theo trình tự từng bước, có căn bản rồi mới đi từ thấp lên cao.
Patrick đang viết một cuốn sách dạy và học tiếng Pháp, nhấn mạnh ở cách phát
âm, tiếp cận theo hướng sư phạm mới nhất, chuẩn bị cho xuất bản, kèm theo bộ
đĩa VCD.
Đến Việt Nam, học được cái cốt lõi của Vovinam, Patrick lại nghĩ
đến chuyện lớn hơn. Phong trào Vovinam trên thế giới lan rộng đến hơn 20 nước ở
khắp các lục địa, từ châu Âu, châu Phi, châu Úc, châu Mỹ; đã thật sự trở thành
môn võ quốc tế có tầm cỡ. Việc xây dựng một tổ chức Vovinam quốc tế có liên hệ
chặt chẽ với chính phái ở Việt Nam nhằm bổ sung và thống nhất kỹ thuật sẽ thúc
đẩy phong trào Vovinam mạnh hơn, có hiệu quả hơn, nhằm tạo tiếng nói có sức
nặng hơn tại các giải đấu khu vực và thế giới. Ý tưởng này được nhiều đồng môn
ủng hộ, các học tròâ nhiệt tình giúp đỡ.
Với tư tưởng "thuận
thiên, hòa nhân", cuối cùng cuộc vận động dẫn đến kết quả: năm 1996, Hiệp
hội Vovinam Việt Võ Đạo liên lục địa (Intercontinental Vovinam Việt Võ Đạo
Association) ra đời. Ông Juan Cid, một người có uy tín lớn được mời làm chủ
tịch, ông Sergio Mora làm tổng thư ký. Patrick được bầu làm Giám đốc kỹ thuật
quốc tế của hiệp hội (đến năm 2002, chức vụ này do võ sư Nguyễn Văn Chiếu đảm
nhận). Tổ chức này đã được công nhận ở châu Âu và được cấp mã số để hoạt động.
Điều lý thú là khi mới thành lập hiệp hội, chỉ có hai nước thành viên là Tây
Ban Nha và Việt Nam, hiện nay đãä có 20 nước tham gia như Angieri, Bỉ, Belarus,
Pháp, Đức, Anh, Ý, Ba Lan, Maroc, Brazin, Senegal...
Tiến về Bắc Mỹ
Trước khi đi Mỹ, Patrick nghe phong thanh Vovinam ở xứ sở cờ hoa
này mạnh lắm. Năm 2000, khi tới Chicago, gặp một số võ sư Vovinam người Việt
mới biết nơi đây không có phong trào. Ở đây hai tuần, Patrick quay lại Cali,
trọ tại nhà võ sư Lê Văn Huy, học trò của thầy Chiếu. Vovinam phát triển tại Mỹ
chủ yếu là trong cộng đồng người Việt. Lớp của võ sư Huy có 90 người theo học,
chỉ có 2 môn đồ "ngoại": một chàng da đen, một da trắng. Mấy đêm nằm
trăn trở, Patrick cứ suy nghĩ mãi tại sao Vovinam không thể dạy được cho người
Mỹ chính gốc, Trong khi các môn karate, taekwondo rất đông người bản xứ theo
tập?
Là người qua định cư ở Mỹ lâu năm, có một số kỹ thuật Vovinam
anh Lê Văn Huy không còn nắm rõ. Anh Huy nhờ Patrick hướng dẫn lại để hoàn
chỉnh kỹ thuật hơn. Muốn ở lại Mỹ một thời gian dài, Patrick bắt buộc phải đi
làm kiếm tiền. Việc làm đòi hỏi phải có thẻ xanh, mà Patrick chỉ có visa du
lịch. Không còn cách nào khác, anh Huy mời Patrick làm việc cho công ty
"nhà". Công việc cũng đơn giản, chỉ lo sửa chữa nhà và chăm sóc vườn.
Patrick được giao việc trồng cỏ, cắt cỏ, lắp ống nước, xây tường xi măng, tất
tần tật. Lao động vất vả khiến bàn tay anh rớm máu, tối về nằm xuống là lăn ra
ngủ. Hơn tuần lễ trôi qua, khi đã quen dần, anh bắt tay vào dạy võ. Việc học võ
chỉ tập trung vào các ngày cuối tuần, và Patrick chỉ dạy 4 buổi mỗi tuần.
Từ Cali, Patrick đi xe bus lên hướng bắc để sang Canada. Anh
được vợ chồng anh Phạm Khúc Danh giúp đỡ rất nhiều. Xu hướng phát triển Vovinam
ở Canada cũng giống như bên Mỹ, chỉ tập trung trong nhóm người Việt. Patrick dạy
và tập huấn kỹ thuật cho một câu lạc bộ có khoảng 70 người theo học. Tiếp tục
làm Tây "balô", anh xin vào làm tại nhà hàng Phở 99 với nhiệm vụ bưng
bê, rửa ly, rửa bát... Thời gian sau, Patrick chuyển đi xa hơn, đầu quân cho
một công ty Hàn Quốc chuyên làm bảng hiệu quảng cáo. Để tiết kiệm, Patrick sống
thật đơn giản. Nơi anh ở chỉ có một phòng nhỏ, không có giường và bếp. Thấy anh
sinh hoạt dưới mức tối thiểu, nhiều người rất ngạc nhiên. Họ hỏi anh tại sao
lại phải chịu đựng như vậy? Như một thiền giả, Patrick chỉ cười, nụ cười an
nhiên tự tại của người tin mình sống đúng và làm đúng. Cũng có người rất hiểu
anh, và biết rõ anh đang muốn gì. Đó là anh Bính, lúc ở Việt Nam là giáo sư
toán, qua Canada tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Nhiều lúc Patrick phụ việc cho anh,
được trả tiền công đàng hoàng. Được anh giúp đỡ và chỉ dạy cặn kẽ về văn hóa
Việt Nam, Patrick luôn coi anh là bậc ân nhân của mình.
Mùa hè năm 2000, ở Cali có một "đại hội" các võ sư
Vovinam với khoảng 80 võ sư trên thế giới về dự và toàn là người Việt Nam (1) .
Patrick là người châu Âu duy nhất đến đây. Anh hết sức thất vọng khi mọi người
chỉ ôn lại chuyện cũ một cách chung chung và không có một kế hoạch cụ thể nào
để phát triển Vovinam. Qua 3 ngày thảo luận, anh đã tìm được lời giải đáp lý do
vì sao Vovinam ở đây không mạnh bằng các môn võ khác!
____________________________
Patrick và phu nhân cùng VS. Nguyễn Văn Chiếu (giữa)
Tại giải vô địch châu Âu môn Qwan Ki Do tổ
chức ở Bucarest năm 1996, Patrick thi đấu thật xuất sắc. Anh đoạt huy chương
vàng cả hai nội dung đối kháng vũ khí và công phá. Thi đi quyền, anh lọt vào
chung kết, rồi cuối cùng thất bại. Vẫn nhớ câu châm ngôn Việt Nam "Thắng
không kiêu, bại không nản", nhưng anh cảm thấy buồn bực trong lòng. Đã từng
3 lần vô địch châu Âu về quyền thuật, lần thất bại này làm anh không tự chủ được.
Đang miên man với những suy nghĩ không
vui, bất chợt có ánh mắt ai như luồng điện "chạm" vào người anh. Ánh
mắt Danka ngày ấy đã theo anh đến tận
ngày hôm nay. Gần hai mươi năm hành hiệp, Patrick sớm chia tay với người vợ cũ.
Thấy cuộc sống phiêu bạt của anh, bạn bè đều khuyên Patrick phải lấy vợ, xây dựng
một mái ấm gia đình. Nhưng chỉ đến khi gặp Danka, anh mới cảm thấy "điểm tựa"
đời mình. Danka đem đến cho Patrick một tình yêu vô biên, đầy màu sắc võ hiệp.
Lớn lên trong bối cảnh một đất nước Romania đầy xáo trộn, Danka luôn mơ tưởng đến
hình ảnh một "siêu nhân". Nhìn Patrick thi triển võ công trên đấu trường,
Danka nghe con tim mình rung cảm mãnh liệt.
Với Danka, đến với Patrick, cô biết cuộc
đời mình rồi sẽ rong ruổi theo bước chân anh... Danka là người Romania đầu tiên
học võ Vovinam. Cùng Patrick, cô sang Việt Nam năm 1998 thi lam đai nhị. Thầy
Nguyễn Văn Chiếu là người trực tiếp chấm thi, và cô được học đặc cách tại Trung
tâm Thể dục thể thao Q.8, TP.HCM. Chia sẻ với kế hoạch của Patrick, cô vắt óc
tìm phương án du nhập môn Vovinam vào Romania. Với trình độ của mình, Danka thừa
sức đứng lớp và đủ khả năng dẫn dắt phong trào. Kẹt nỗi cô đang theo học Đại học
Y, chuyên ngành thiết bị y khoa, không thể tùy tiện bỏ ngang. Đợi khi nào tốt
nghiệp xong đại học, Danka cũng sẽ dấn thân vào nghiệp võ. Sực nhớ đến người bạn
tên Florin rất nhiệt tình và đam mê võ, cô tìm địa chỉ đưa cho Patrick. Từ đầu
mối này, Patrick phác họa cách thức cắm trụ Vovinam vào đất nước còn mới mẻ
này. Thật ra Patrick đã quen biết Florin trước đây, nhưng do không liên hệ với
nhau, họ đã bặt tin từ lâu. Anh chàng Florin vốn là kỹ sư xây dựng, đang thất
nghiệp nằm chờ thời và tạm làm một chân bảo vệ trong sân bay. Patrick đem môn
Vovinam giới thiệu với Florin, được anh hồ hởi đón nhận và xin nhập môn. Qua 6
tháng huấn luyện cấp tốc, và 3 chuyến đi lại Việt Nam, Florin đã có những bước
tiến dài, có thể làm tốt vai trò phát động phong trào Vovinam trên toàn
Romania. Tuy còn bận bịu với chuyện thi cử, Danka đã đóng vai trò tham mưu rất
nhiều cho phong trào chung.
Cả nhóm đã làm một phim tài liệu 20 phút
về Vovinam, được phát nhiều lần trên kênh truyền hình quốc gia. Kết hợp cùng với
Abdel Benzaim là học trò võ sư Sudo, họ làm các phim quảng cáo ngắn khoảng 5
giây, với nhiều tiết mục đặc sắc như phản đòn mã tấu, chống dao găm... phát xen
kẽ trong chương trình thể thao, cùng với các môn bóng đá, bơi lội..., tạo nên sự
quan tâm rộng rãi trong dư luận. Danka là cô gái thông minh và chịu khó, cô vừa
tốt nghiệp đại học với số điểm rất cao. Theo chân Patrick, cô lại đến Việt Nam
tiếp tục theo tập Vovinam với quyết tâm trở thành nữ cao thủ trong làng võ thế
giới. Cô đang ráo riết luyện tập để chuẩn bị lên đường tham gia đội tuyển
Romania dự giải vô địch Vovinam toàn châu Âu tổ chức tại Madrid, Tây Ban Nha .
Những kỷ niệm khó phai Nét chấm phá về cuộc
đời hoạt động võ thuật của Patrick chỉ nói lên một phần nhỏ về những gì anh đã
làm được và con đường anh đã đi qua. Anh đã đi từ say mê nét đặc sắc của môn võ
Việt Nam, đến cung đoạn thấm sâu dần cái triết lý sống của người Việt, am hiểu
văn hóa và lịch sử Việt Nam. Võ có sức thu hút ghê gớm và sự lan tỏa văn hóa là
không biên giới. Thế nhưng chính chúng ta đã biết quý trọng nó chưa?
Cô Danka và chồng tại Tổ đường Vovinam
Võ sư Danka
Vợ chồng võ sư (Danka & Patrick) cùng VS. Nguyễn Văn Sáng (Vang)
Võ sư Danka
Patrick từng ở Việt Nam và dạy tiếng Pháp
tại Idecaf (Viện Trao đổi văn hóa với Pháp). Anh đang ngày đêm khổ luyện và
không ngừng trau dồi thêm tiếng Nhật. Đất nước mà anh đang nhắm tới này có một
nền văn hóa thâm hậu, đem Vovinam qua truyền bá tại quê hương của các Samurai
này thật không dễ dàng. Nhưng anh nuôi dưỡng niềm tin mình sẽ thành công, vì
Vovinam có nét độc đáo riêng mà không môn võ dân tộc nào có được. Đặc biệt phần
triết lý và võ đạo là hết sức uyên thâm, càng thấu hiểu càng tâm đắc. Patrick
trầm ngâm: "Qua Nhật, đầu tiên tôi phải kiếm một việc làm, có thể là dạy
ngôn ngữ. Tiếp theo sẽ kiếm đất dụng võ để phát triển bằng được môn
Vovinam...". Sự khó khăn quá lớn đang chờ đợi Patrick phía trước. Ngồi uống
cà phê cùng anh, thấy anh vuốt vuốt mái tóc và nói đùa: "Patrick đã bạc đầu
vì võ, tóc đã phải nhuộm mấy năm nay rồi"! Chuyện võ là chuyện dài một đời,
và Patrick cũng đã "nói tốt" quá nhiều về người Việt Nam. "Bây
giờ anh hãy thử kể điều gì làm anh buồn nhất". Patrick nở nụ cười hồn
nhiên: Tiếp xúc nhiều người, tôi thấy họ cứ nghĩ dân Tây chắc phải giàu lắm. Họ
đâu biết ở đất nước chúng tôi cũng còn nhiều người nghèo, thậm chí có người còn
phải ăn xin nữa. Và Patrick đã từng khốn khổ vì một tai nạn. Lúc ấy, Patrick mượn
chiếc Dream II đi, gửi nhà người quen và bị mất cắp. Patrick phải trả tiền cho
chủ xe từ từ. Ban đầu chủ xe la làng, nhưng sau thấy Patrick trả đến 1.700 đô
la, thì tin mình là người lương thiện, nói khỏi phải trả nữa. Bây giờ chị Huệ
(chủ xe) trở thành bạn thân, Patrick và Danka đang trọ tại khách sạn của chị.
Lúc hết tiền, Patrick bèn đến ở nhà thầy Chiếu, lấy chiếc xe đạp cũ của con thầy
làm phương tiện đi lại. "Được thầy nuôi cho ăn cơm, lại chỉ dạy võ tận
tình không lấy một đồng học phí. Tấm lòng ấy Patrick luôn khắc ghi". Có lần
đi chợ, bị kẻ trộm móc túi, "chôm" cái bóp còn 300 đô la cuối cùng,
Patrick liền phóng xe rượt theo. Chạy vòng quanh qua nhiều ngõ ngách ở quận 8,
Patrick tóm được tên trộm ngay tại nhà. Nhìn cảnh khổ và nghe lời than vãn, động
lòng Patrick "tặng" luôn số tiền trên. "Mình là dân hiệp sĩ
mà", anh cười hết sức hài hước.
Câu chuyện miên man bất ngờ gợi nhớ lại
bao ký ức tưởng chừng đã lãng quên. Đó là vào năm 1992, chúng tôi có tiếp đón một
đoàn võ sư từ châu Âu qua. Cuộc giao lưu võ thuật được tổ chức tại Hồ Gia
Trang. Có một gã thanh niên cột đuôi tóc rất dài, nghe giới thiệu là người Tây
Ban Nha, hỏi rất chi tiết, và ghi chép cặn kẽ từng động tác, từng lời thiệu
(dùng tiếng Pháp, qua phiên dịch). Lúc ấy võ sư trưởng đoàn Đồng Văn Hùng có
nói một câu: "Thằng này ghê lắm, không khéo nó lấy hết võ Việt Nam
mình". Đến đây, Patrick như đứng bật dậy: "Trời! Người có đuôi tóc
dài ấy chính là Patrick...".
2017
2017
2018
2018
Mừng năm mới 2019, hai võ sư Patick và Danka
vẫn kiên trì với sự nghiệp Integral Vovinam
Chúc mối tình của ông bà với Vovinam tiếp tục tỏa hương cho đời.
(1) Ngày 18-8-2000, Ðại Hội Vovinam Toàn Thế Giới tại Nam California.
Từ: Nhà báo Cao Thụ + Tìm ảnh: 0989077120
Hai vợ chồng hy sinh cả cuộc sống để phát triển vovinam, sao đến giờ chẳng thấy nhà nước vinh danh họ!
Trả lờiXóa